“Chiến tranh là cuộc đọ sức quyết liệt, là những nỗ lực đến mức cao nhất của cả 2 bên tham chiến. Ai là người hụt hơi trước, người đó sẽ thua”, Đại tá Thế Hùng chia sẻ.
Hạ “pháo đài bay” B-52 có dễ?
Trước tiên phải khẳng định, đánh B-52 không dễ vì Mỹ sử dụng rất nhiều thủ đoạn. Trước hết, phải phát hiện được có B-52 vào hay không và công đầu này thuộc về bộ đội ra-đa. Họ phải phát hiện được có B-52 vào từ khi còn ở rất xa.
Thứ hai, vì ta phát hiện B-52 bằng vô tuyến, bằng sóng ra-đa, cách xa 10 – 12 km không nhìn thấy bằng mắt thường nên địch làm B-52 giả. Điển hình như trong trận ngày 16/4/1972, một loạt F-4 đóng giả B-52 bay ở độ cao và đường bay giống B-52 đã đánh lừa được ra-đa của ta. Khi F4 bay vào Hải Phòng, tên lửa ta phóng lên hàng loạt nhưng nửa giờ sau, B-52 thật bay vào thì ra-đa bị trắng xóa không phát hiện được. Tất nhiên sau đó chúng ta rút kinh nghiệm và tìm cách phát hiện B-52 thật, giả để tiêu diệt chúng.
Trong chiến dịch 12 ngày đêm, Bộ chỉ huy không quân chiến lược Mỹ bố trí đội hình kiểu: tốp đi đầu thường sử dụng máy bay chiến thuật F-4, sau đó mới đến biên đội 3 chiếc B-52. Mục đích của các tốp F-4 đi đầu là gây nhiễu trong đội hình, nhằm che giấu các tốp B-52 bay sau đó.
Điều nguy hiểm là chính những tốp này mang theo tên lửa chống ra-đa Sơ-rai (Shrike). Khi phát hiện có sóng của đài điều khiển tên lửa chiếu xạ, lập tức F-4 phóng tên lửa này về phía trận địa. Tên lửa Sơ-rai có khả năng tự dẫn bắn theo chính búp sóng do đài điều khiến tên lửa S-75 (SAM-2) phát tới. Với tốc độ cao, tên lửa Shrike sẽ lao vào bắn phá đài ra-đa, vô hiệu hóa vũ khí phòng không để các tốp B-52 vào ném bom an toàn.
Mấy lần hút chết vì tên lửa Sơ-rai, Đại tá Thế Hùng khẳng định đây là loại vũ khí rất thông minh của Mỹ, từng gây nhiều khó khăn cho ta. Sau những tổn thất và hi sinh, bộ đội ta rút kinh nghiệm cách đánh Sơ-rai. Phát hiện, nguyên tắc của Sơ-rai, bộ đội điều khiển tên lửa không phát sóng liên tục, lúc có lúc không thì địch không thể bắt sóng được mà đánh. Hoặc cách khác là bộ đội ta đánh trước, phóng tên lửa gặp máy bay địch trước khi địch kịp bắn tên lửa trở lại. Sau đó ta dùng cách gạt quả Sơ-rai bằng cách quay ăng ten. Khi đó, địch đang thu sóng ổn định, ta gạt phắt sang bên rồi tắt khiến tên lửa địch bị chệch hướng, Đại tá kể.
Chiến thắng B-52 = Trí tuệ Việt Nam + Vũ khí Liên Xô
Đại tá Thế Hùng chia sẻ, chiến thắng B-52 không đơn giản chỉ là cuộc đấu súng mà còn là cuộc đấu trí của người lính và cả các nhà khoa học. Thời kỳ đó, các chuyên gia Liên Xô theo dõi ta rất chặt chẽ. Họ cùng ta chiến đấu, phát hiện những thủ đoạn của địch và cùng ta nghĩ cách cải tiến khí tài chống thủ đoạn của không quân Mỹ.
Cuối tháng 10/1972, Quân chủng PKKQ mở một hội nghị bàn về cách đánh B-52. Tất cả các kíp chiến đấu của bộ đội tên lửa, từ người lính làm trắc thủ, anh sĩ quan điều khiển tên lửa, cán bộ tiểu đoàn, trung đoàn đều tập trung về sư đoàn phòng không Hà Nội để tập huấn. Sau này, hội nghị đó được xem như Hội nghị Diên Hồng của bộ đội PKKQ, bộ đội tên lửa đánh B-52.
“Trung đoàn 263 khi đó đang chiến đấu ở Nghệ An. Tôi từ Vinh đi 300 cây số, mất 5 ngày để dự hội nghị. Tới nơi thì hội nghị đã kết thúc nên chỉ được một đồng chí truyền đạt lại những kết luận của hội nghị về cách đánh B-52, nhận tài liệu về nghiên cứu kết hợp thực tế xây dựng lại cách đánh rồi tổ chức huấn luyện lại các kíp chiến đấu. Sau đó không lâu, ngày 22/11/1972, trung đoàn 263 đã tổ chức đánh một trận hiệp đồng hai tiểu đoàn 43, 44 diệt tại chỗ 2 B52 đánh dấu sự trưởng thành trong cách đánh mới”, ông Hùng kể lại.
“Mỹ có đánh nữa... ta vẫn thắng!”
Đặt câu hỏi với Đại tá Thế Hùng về chuyện có phải chúng ta rất thiếu tên lửa trong chiến dịch Linerbacker II, ông khẳng định: “Sau ngày 30/12, nếu Mỹ có liều lĩnh đánh tiếp ta vẫn thắng”.
Ông nói thêm: “Việc thiếu đạn trong chiến dịch 12 ngày đêm là có thật. Tuy nhiên, ta chỉ thiếu vào từng thời điểm, do tiếp đạn không kịp. Để khắc phục tình trạng này, quân ta đánh tiết kiệm 2 quả đạn/trận, thậm chí là 1 quả vẫn bắn rơi được B-52.
Đại tá Thế Hùng: “Mỹ có đánh nữa... ta vẫn thắng!”
Đánh cả chiến dịch dài với hơn 300 quả đạn, dự trữ ở Hà Nội cạn thì lại điều từ các kho khác về. Thế nên việc thiếu đạn chỉ là cục bộ và xét về tổng thể là không thiếu. Mỹ có đánh nữa thì mình vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.
Thế nhưng, quan trọng là... Mỹ đã hết hơi. Khi đó, kíp lái B-52, nay ở nhà ăn 10 kíp ngồi ăn cùng, mai chỉ còn 8, 7... Họ hoảng sợ quá, không biết liệu ngày mai mình có còn được ngồi ăn như thế này nữa không và cho tới ngày 26 – 27/12, nhiều kíp giặc lái Mỹ dừng lại, không đánh. Máy bay B-52 vẫn còn nhiều nhưng người lái... phản chiến. Tính ra, hạ 34 máy bay B-52, chiếm 17% số máy bay vào bị tiêu diệt, như thế là quá sức chịu đựng của Mỹ”, Đại tá cho biết.
Tiểu sử Đại tá Đào Đoàn Thế Hùng:
Đào Đoàn Thế Hùng sinh năm 1947, ông xuất thân trong một gia đình cách mạng Hà Nội. Năm 1965, vừa tốt nghiệp phổ thông, vào bộ đội, ông được đào tạo ở trường sĩ quan thông tin. Từ 5/1966, ông về Bộ đội tên lửa, là sĩ quan điều khiển tên lửa của trung đoàn tên lửa 263.
Tháng 5/1967, ông về trung đoàn 263 được giao nhiệm vụ chiến đấu ở Thủ đô. 20 tuổi, ông được bắn và điều khiển những quả tên lửa đầu tiên bảo vệ Hà Nội, tiêu diệt 5 máy bay các loại.
Ông tham gia bảo vệ Thủ đô trong chiến dịch 12 ngày đêm. Trong chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử giải phóng miền Nam, Trung đoàn 263 là đơn vị tên lửa duy nhất tham gia chiến dịch.
Sau chiến tranh, ông được đi đào tạo chỉ huy tên lửa ở Liên Xô. Đến 1982 về nước, ông lần lượt giữ nhiều chức vụ: Trung đoàn trưởng tên lửa, Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn tên lửa, Sư đoàn trưởng Sư đoàn phòng không ở Khánh Hòa – Nam Trung Bộ, Phó sư đoàn trưởng sư đoàn 361 – bảo vệ Hà Nội, Phó tham mưu trưởng Quân chủng PKKQ.
Từ năm 2000, ông được điều lên Bộ với cương vị Phó tổng thanh tra quân đội. Cuối 2000, ông làm Phó chánh thanh tra Bộ Quốc phòng.
Năm 2007 về hưu và Đại tá Đào Đoàn Thế Hùng đã phục vụ quân đội trong suốt 42 năm.
Phạm Thủy
theo bee
EVERY THING HAS AN END. THE END IS COMING.
"Trực đáo Dương đầu Mã vĩ; Hồ Binh bát vạn nhập Tràng An".
Wednesday, December 19, 2012
Monday, December 17, 2012
CSVN Ắt Phải Đi Với TC
Nhiều dấu chỉ cho thấy CSVN không còn cách nào khác hơn, ắt phải đi với Trung Cộng. Thà đi với TC mà mất đất còn hơn đi với Mỹ chưa chắc được, lại mất đảng.
Ắt phải đi với TC vì con đường CSVN đi không phải do CSVN chọn, mà do TC sắp xếp, vạch ra, dàn dựng; CSVN nhược tiểu, nhỏ bé hơn, không làm gì khác được. TC tách dân chúng VN ra khỏi Đảng Nhà Nước một cách tinh vi, bao vây VN trên biển, thao túng trong nội bộ Đảng CSVN, trong chánh trị vùng, trong kinh tế thương mại.
Qua hai cuộc dân VN biểu tình chống TC ngày 9 tháng 12 ở Saigon và Hà nội cho thấy CSVN đã theo TC như thày trò rồi. CSVN cúc cung, tận tụy thi hành lịnh của quan thầy TC đã bịt miệng “ báo đài” không viết một chữ, không đi một hình nào.
CSVN chỉ giao nhiệm vụ cho một tờ ở Hà nội, báo Hà Nội Mới, của Thành Ủy và UBND Hà nội với Chủ Tịch Nguyễn thế Thảo từng chuyên môn chụp đủ thứ mũ cho người biểu tình, viết lên án cuộc biểu tình ở Hà nội, với tựa “Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội”. Và 6 giờ 30 chiều, Đài Truyền Hình Hà Nội chỉ một tin ngắn nhưng không có một hình ảnh nào về vụ biểu tình chống Trung Quốc của người dân Hà Nội.
Còn báo Trung Quốc thâm độc mà tích cực. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo của TC trong thông tin và nghị luận “đại trà” về cuộc biều tình ở VN. Nhưng báo này trở trái làm mặt, nói dân chúng VN biểu tình chống nhà cầm quyền Hà Nội chứ không phải chống Trung Quốc. Trong số ngày thứ Hai 10-12, viết “Các lực lượng tổ chức các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đã kích động một số sinh viên, tuy nhiên phần lớn xã hội thì đang có một sự bí mật ai cũng biết, là những lời hô đả đảo Trung Quốc thật ra là chống chính quyền.”
Báo này lại còn diễn giải thêm “Trong các bản tin báo chí Tây phương, các người biểu tình được phỏng vấn bày tỏ sự bất mãn đối với nhà cầm quyền chống phát biểu ý kiến công khai, hơn là tức giận Trung Quốc”.
TC làm như thế là dùng xảo thuật tuyên truyền dụng danh đạt quả để địch vận đối với CSVN, dân vận đối với dân TQ và quốc tế vận đối với thế giới. Mà mục tiêu là gây công phẫn và chia rẽ giữa dân chúng VN và nhà cầm quyền CSVN, đồng thời triệt hạ thế đứng của CSVN trên công luận thế giới.
Trong khi đó CSVN không dám nói một chữ nào đụng chạm quan thầy TC trong cuộc biểu tình nào đối với TC. Trái lại còn trấn áp không nương tay đối với dân chúng VN – một cách rất ôn hòa, hiền hậu- bày tỏ lòng yêu nước, chống TC xâm lăng và khẳng định chủ quyền của VN trên đảo và biển mà TC đã chiếm.
Thái độ và hành động của CSVN qua hai cuộc biểu tình chống TC của người dân Việt là một dấu chấm dứt những phỏng đoán Hà nội có thể đi với Mỹ hay ít ra nhờ thế của Mỹ để ngăn chận đà bành trướng, xâm chiếm, thôn tính biển đảo của quốc gia dân tộc VN.
CSVN không phải hành động tùy hứng mà có tính toán kỹ để đi với TC. CSVN sợ đi với Mỹ là mất Đảng vì Mỹ là biểu tượng của tự do, dân chủ. Mỹ khéo léo ít nói ra hai chữ này mà diễn dịch bằng một ý niệm Liên Hiệp Quốc công nhận và tán trợ Nhân Quyển. Đó là một giá trị tổnh hợp bao hàm hai giá trị tự do, dân chủ, niềm tin lập quốc của Mỹ. Mà tự do, dân chù, nhân quyền trên học lý cũng như thực tế là khắc tinh của độc tài, chuyên chính toàn diện như CS.
CSVN biết đi với Mỹ thì sớm muộn gì cũng phải chuyển hoá hay bị thay đổi thể chế chánh trị độc tài đảng trị toàn diện của Đảng Nhà Nước CSVN.
Mà muốn đi với Mỹ như đồng minh Phi Luật Tân, Nhựt Bản của Mỹ, cũng không được. Vì chánh quyền Mỹ không bao giờ đồng minh với một chế độ CS, chỉ đối tác ngoại giao, giao thương, chiến lược tùng phần là quá lắm rồi.
CSVN vì thế thà đi với TC mất đất, mất biển mà còn nắm được quyền cai trị chuyên chính, ít nhứt trong hiện tại và tương lai gần. Lãnh thổ, lãnh hải TC có chiếm thì cũng chiếm từ từ, chớ đâu có lấy một cái rụp. CSVN cố gắng hạn chế mất mát thôi, la làng lên cho dân đỡ chưởi, chớ biết chống lại quan thầy TC khổng lồ là tự sát. CSVN tin rằng ngay khi TC biến VN thành một thuộc địa kiều mới, cũng không hề chi, CSVN vẫn có thể được quan thầy cho làm thái thú trá hình, trong trường hợp bết nhứt đó vẫn có lợi cho Đảng CSVN.
Huống hồ Mỹ lúc nào cũng nói chỉ bảo vệ con đường hàng hải huyết mạch ở Á châu Thái Bình Dương thôi, chớ không đứng về phía bên nào trong các cuộc tranh chấp biển đảo của các nước trong vùng.
Kinh nghiệm đau thương VN Cộng Hoà còn đó. VNCH là đồng minh sanh tử với Mỹ còn bị Mỹ phản bội bỏ rơi khi Mỹ bắt tay được với TC. Ai bảo đảm một ngày nào đó chánh trị “cực kỳ” thực dụng của Mỹ sẽ không “móc ngoặc” với TC chia quyên lợi, khai thác tài nguyên Á châu Thái Binh Dương trên đầu trên cổ các nước trong vùng; Biển Đông trở thành biển của nỗi buồn nhược tiểu, của nỗi nhục da vàng.
Cái gương Hoàng Thân Sihanook của nước Miên được TC bảo bọc tới chết cũng làm cho CSVN thấy TC coi vậy chớ có tình nghĩa, ít chánh trị thực dụng, hết sức phũ phàng như Mỹ.
Nếu đi với Mỹ, CSVN còn mắc một cục xương nuốt không bao giờ vô là cả triệu người Mỹ gốc Việt chống Cộng. Một trở ngại lớn trong bang giao và giao thương giữa Hà nội và Washinton DC. Trên thực tế nhứt định Mỹ tin người Mỹ gốc Việt hơn vì xưa là đồng đội, đồng minh nay là công dân Mỹ.
Bà con xa không bằng láng giềng gần. Mỹ ở xa mà lại là kẻ thù xưa của CSVN. TC ở gần lâu nay là đồng chí, là đồng minh viện trợ hào phóng cho CSVN trong chiến tranh VN.
Nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quyền lợi của đảng phái cầm quyền thì con đường CSVN đi theo TC như trò và thầy, là rất “logic”. Còn nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quốc gia dân tộc, cho đất nước nhân dân, con đường CSVN đang đi là một con đường bá đạo, phản quốc, mãi quốc cầu an, cầu vinh, có tội đối với đất nước và nhân dân. Nhưng CSVN đâu có quyền chọn lựa. TC đã “gài độ”, CSVN không thể tránh được. Đó là con đường định mạng của CS Hà nội. Như hai câu thơ trong Cung Oán Ngâm Khúc của Ôn Như Hầu: “Cái quay búng sẵn trên trời/ Mờ mờ nhân ảnh như người đi đểm”./.
Vi Anh
Ắt phải đi với TC vì con đường CSVN đi không phải do CSVN chọn, mà do TC sắp xếp, vạch ra, dàn dựng; CSVN nhược tiểu, nhỏ bé hơn, không làm gì khác được. TC tách dân chúng VN ra khỏi Đảng Nhà Nước một cách tinh vi, bao vây VN trên biển, thao túng trong nội bộ Đảng CSVN, trong chánh trị vùng, trong kinh tế thương mại.
Qua hai cuộc dân VN biểu tình chống TC ngày 9 tháng 12 ở Saigon và Hà nội cho thấy CSVN đã theo TC như thày trò rồi. CSVN cúc cung, tận tụy thi hành lịnh của quan thầy TC đã bịt miệng “ báo đài” không viết một chữ, không đi một hình nào.
CSVN chỉ giao nhiệm vụ cho một tờ ở Hà nội, báo Hà Nội Mới, của Thành Ủy và UBND Hà nội với Chủ Tịch Nguyễn thế Thảo từng chuyên môn chụp đủ thứ mũ cho người biểu tình, viết lên án cuộc biểu tình ở Hà nội, với tựa “Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội”. Và 6 giờ 30 chiều, Đài Truyền Hình Hà Nội chỉ một tin ngắn nhưng không có một hình ảnh nào về vụ biểu tình chống Trung Quốc của người dân Hà Nội.
Còn báo Trung Quốc thâm độc mà tích cực. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo của TC trong thông tin và nghị luận “đại trà” về cuộc biều tình ở VN. Nhưng báo này trở trái làm mặt, nói dân chúng VN biểu tình chống nhà cầm quyền Hà Nội chứ không phải chống Trung Quốc. Trong số ngày thứ Hai 10-12, viết “Các lực lượng tổ chức các cuộc biểu tình chống Trung Quốc đã kích động một số sinh viên, tuy nhiên phần lớn xã hội thì đang có một sự bí mật ai cũng biết, là những lời hô đả đảo Trung Quốc thật ra là chống chính quyền.”
Báo này lại còn diễn giải thêm “Trong các bản tin báo chí Tây phương, các người biểu tình được phỏng vấn bày tỏ sự bất mãn đối với nhà cầm quyền chống phát biểu ý kiến công khai, hơn là tức giận Trung Quốc”.
TC làm như thế là dùng xảo thuật tuyên truyền dụng danh đạt quả để địch vận đối với CSVN, dân vận đối với dân TQ và quốc tế vận đối với thế giới. Mà mục tiêu là gây công phẫn và chia rẽ giữa dân chúng VN và nhà cầm quyền CSVN, đồng thời triệt hạ thế đứng của CSVN trên công luận thế giới.
Trong khi đó CSVN không dám nói một chữ nào đụng chạm quan thầy TC trong cuộc biểu tình nào đối với TC. Trái lại còn trấn áp không nương tay đối với dân chúng VN – một cách rất ôn hòa, hiền hậu- bày tỏ lòng yêu nước, chống TC xâm lăng và khẳng định chủ quyền của VN trên đảo và biển mà TC đã chiếm.
Thái độ và hành động của CSVN qua hai cuộc biểu tình chống TC của người dân Việt là một dấu chấm dứt những phỏng đoán Hà nội có thể đi với Mỹ hay ít ra nhờ thế của Mỹ để ngăn chận đà bành trướng, xâm chiếm, thôn tính biển đảo của quốc gia dân tộc VN.
CSVN không phải hành động tùy hứng mà có tính toán kỹ để đi với TC. CSVN sợ đi với Mỹ là mất Đảng vì Mỹ là biểu tượng của tự do, dân chủ. Mỹ khéo léo ít nói ra hai chữ này mà diễn dịch bằng một ý niệm Liên Hiệp Quốc công nhận và tán trợ Nhân Quyển. Đó là một giá trị tổnh hợp bao hàm hai giá trị tự do, dân chủ, niềm tin lập quốc của Mỹ. Mà tự do, dân chù, nhân quyền trên học lý cũng như thực tế là khắc tinh của độc tài, chuyên chính toàn diện như CS.
CSVN biết đi với Mỹ thì sớm muộn gì cũng phải chuyển hoá hay bị thay đổi thể chế chánh trị độc tài đảng trị toàn diện của Đảng Nhà Nước CSVN.
Mà muốn đi với Mỹ như đồng minh Phi Luật Tân, Nhựt Bản của Mỹ, cũng không được. Vì chánh quyền Mỹ không bao giờ đồng minh với một chế độ CS, chỉ đối tác ngoại giao, giao thương, chiến lược tùng phần là quá lắm rồi.
CSVN vì thế thà đi với TC mất đất, mất biển mà còn nắm được quyền cai trị chuyên chính, ít nhứt trong hiện tại và tương lai gần. Lãnh thổ, lãnh hải TC có chiếm thì cũng chiếm từ từ, chớ đâu có lấy một cái rụp. CSVN cố gắng hạn chế mất mát thôi, la làng lên cho dân đỡ chưởi, chớ biết chống lại quan thầy TC khổng lồ là tự sát. CSVN tin rằng ngay khi TC biến VN thành một thuộc địa kiều mới, cũng không hề chi, CSVN vẫn có thể được quan thầy cho làm thái thú trá hình, trong trường hợp bết nhứt đó vẫn có lợi cho Đảng CSVN.
Huống hồ Mỹ lúc nào cũng nói chỉ bảo vệ con đường hàng hải huyết mạch ở Á châu Thái Bình Dương thôi, chớ không đứng về phía bên nào trong các cuộc tranh chấp biển đảo của các nước trong vùng.
Kinh nghiệm đau thương VN Cộng Hoà còn đó. VNCH là đồng minh sanh tử với Mỹ còn bị Mỹ phản bội bỏ rơi khi Mỹ bắt tay được với TC. Ai bảo đảm một ngày nào đó chánh trị “cực kỳ” thực dụng của Mỹ sẽ không “móc ngoặc” với TC chia quyên lợi, khai thác tài nguyên Á châu Thái Binh Dương trên đầu trên cổ các nước trong vùng; Biển Đông trở thành biển của nỗi buồn nhược tiểu, của nỗi nhục da vàng.
Cái gương Hoàng Thân Sihanook của nước Miên được TC bảo bọc tới chết cũng làm cho CSVN thấy TC coi vậy chớ có tình nghĩa, ít chánh trị thực dụng, hết sức phũ phàng như Mỹ.
Nếu đi với Mỹ, CSVN còn mắc một cục xương nuốt không bao giờ vô là cả triệu người Mỹ gốc Việt chống Cộng. Một trở ngại lớn trong bang giao và giao thương giữa Hà nội và Washinton DC. Trên thực tế nhứt định Mỹ tin người Mỹ gốc Việt hơn vì xưa là đồng đội, đồng minh nay là công dân Mỹ.
Bà con xa không bằng láng giềng gần. Mỹ ở xa mà lại là kẻ thù xưa của CSVN. TC ở gần lâu nay là đồng chí, là đồng minh viện trợ hào phóng cho CSVN trong chiến tranh VN.
Nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quyền lợi của đảng phái cầm quyền thì con đường CSVN đi theo TC như trò và thầy, là rất “logic”. Còn nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quốc gia dân tộc, cho đất nước nhân dân, con đường CSVN đang đi là một con đường bá đạo, phản quốc, mãi quốc cầu an, cầu vinh, có tội đối với đất nước và nhân dân. Nhưng CSVN đâu có quyền chọn lựa. TC đã “gài độ”, CSVN không thể tránh được. Đó là con đường định mạng của CS Hà nội. Như hai câu thơ trong Cung Oán Ngâm Khúc của Ôn Như Hầu: “Cái quay búng sẵn trên trời/ Mờ mờ nhân ảnh như người đi đểm”./.
Vi Anh
Niềm hãnh diện của anh em nhà Nguyễn
Cuộc trình diễn lịch sử
Lúc đó là 9 giờ sáng ngày 1 tháng 12 năm 2012 tại phòng giải phẫu của tổ hợp khoa học Seatle, buổi trình diễn bắt đầu.
Bác sĩ đảm trách ngồi vào ghế trước màn hình của máy điện toán. Mắt đeo kính, hai tay điều khiển cuộc giải phẫu bệnh nhân qua máy. Cách xa một khoảng, bệnh nhân nằm trên bàn giải phẫu và bắt đầu cuộc mổ nội soi do Robot thực hiện. Hai tay Robot hoạt động theo 2 cánh tay của bác sĩ trên máy điện toán. Bác sĩ mổ trên màn hình. Robot mổ thực sự trên thân thể bệnh nhân. Chỉ cần 1 lỗ soi duy nhất vào bụng. Qua lỗ soi này, một ống luồn vào trong người. Dó là máy quay phim xoay quanh toàn cảnh trong cơ thể. giúp cho bác sĩ nhìn thấy trên màn hình. Tiếp theo là 2 ống đem dao mổ và dụng cụ vào bụng cũng do lỗ soi đã mở đường.
Hai ống này làm tất cả mọi công việc. Tìm tòi, cắt vá. Tất cả thao tác trong bụng bệnh nhận hiện trên màn hình, đơn giản và huyền diệu như chuyện thần tiên. Chỉ cần 1 lỗ thủng trên bụng, khối ung hay túi mật sạn chết người được tìm thấy, cắt bỏ đem ra ngoài.
Tất cả đều do người máy làm và qua hai cánh tay của bác sĩ chuyển động trên máy điện toán.
Trong buổi giải phẫu trình diễn này có 50 y sĩ giải phẫu đến tham dự để quan sát và học hỏi. Các phương tiện truyền thông lại đem đến hình ảnh cho hàng trăm bác sĩ giải phẫu khác trên toàn thế giới.
Diễn giả
Người ngồi vào ghế biểu diễn, vừa thuyết trình vừa giải phẫu là 1 bác sĩ Hoa kỳ gốc Việt. Bác sĩ Nguyễn Thế Triều Huy 50 tuổi, sinh quán Saigon. Đến Mỹ năm 13 tuổi, hiện đang làm việc tại San Jose.
Bác sĩ Huy là một trong các bác sĩ giải phẫu bận rộn nhất Hoa Kỳ. Từ năm 1997 đến nay đã có trên 20,000 bệnh nhân và ông thực hiện khoảng 700 ca giải phẫu một năm. Trưởng thành tại quận Cam, ông tốt nghiệp bác sĩ tại Iowa. Qua học y khoa tại Kansas và nhận văn bằng bác sĩ Osteographic Medicine năm 1992. Giai đoạn cuối ông học về giải phẫu Laparoscopic tại Nữu Ước.
Khoa học về ngành y tế đã đi những bước dài qua phương pháp mổ nội soi với 4 lỗ đưa các ống chuyên khoa vào bụng rồi tiến tới chỉ cần 1 lỗ. Bây giờ đến giai đoạn người y sĩ ngồi vào máy điều khiển cho Robot trực tiếp mổ nội soi 1 lỗ.
Trên con đường thử nghiệm và áp dụng, bác sĩ Huy là một trong số ít hiếm hoi đã đi những bước tiên phong vì vậy nên ông đã được mời giảng dậy biểu diễn nhiều nơi tại Hoa Kỳ và ngay tại Việt Nam
Lịch sử giải phẫu
Từ thuở xa xưa, con người sơ khai nghĩ rằng bệnh tật do thần linh hay ma quỷ. Bệnh đến hay đi, còn hay mất là do thiên định. Tiếp theo loài người biết dùng thảo mộc điều trị theo kinh nghiệm. 300 năm trước công nguyên, vị thầy thuốc Hy Lạp là ông Hipprocrate tuyên bố bệnh là do cơ thể chứ không phải l do siêu hình. Ông trở thành vị thánh tổ của y khoa. Nhưng thời của ông cũng chỉ cho bệnh nhân uống thuốc mà chưa đụng đến cơ thể.
Một trăm năm sau tức khoảng 200 năm trước công nguyên vị bác sĩ Hy Lạp Galen mới bắt đầu giải phẫu loài vật để suy diễn mà chữa cho con người.
Khoa mổ tử thi vào thế kỷ 10
Nhưng phải mất 1000 năm kế tiếp y khoa mới bắt đầu mổ tử thi để học hỏi. Năm 1800 khi phát minh ra kính hiển vi các bác sĩ giải phẫu mới có phương tiện mổ banh ra để chữa bệnh. Khoa học với các phát minh của Edison, nhân loại có kính soi, với Hopkins có thấu kính. Rồi máy quay phim ra đời để đưa các hình ảnh cho y khoa nghiên cứu và chữa bệnh. Camera nhỏ bé trở thành phương tiện cho bác sĩ đi vào cơ thể bệnh nhân.
Bây giờ đến lượt nội soi 4 lỗ, thu lại 1 lỗ rồi giai đoạn mới này dùng robot để giải phẫu nội soi 1 lỗ.
Nhân loại đã tiến một bước thật dài với những phát minh trong ngành điện tử. Thử tưởng tượng trên trạm không gian hay trên con tàu thám hiểm Bắc Băng Dương, chúng ta có các nhà bác học bị đau ruột dư.
Một bác sĩ ngồi trên máy điện toán tại Cali, với hai cánh tay vận chuyển sẽ điều khiển Robot trên phi thuyền hay trên Bắc băng dương để làm công việc giải phẫu rất nhẹ nhàng.
Bác sĩ Nguyễn Thế Triều Huy đã góp phần vinh dự vào thành quả chung đáng ghi nhận khi nhân loại bước vào những thập niên đầu tiên của thế kỷ 21.
Trong một bài trước, tôi đã có dịp giới thiệu với quý vị cô gái Việt bên Úc châu là người phụ nữ của năm 2012.
Lần này, ngay tại San Jose xin giới thiệu với quý vị bác sĩ Nguyễn Thế Triều Huy, người thanh niên Việt Nam của năm 2012.
Nội soi robot, khoa giải phẫu của thế kỷ 21
Từ nhiều năm trước, bộ quốc phòng Hoa Kỳ đã cho nghiên cứu để dùng Robot đưa ra làm bác sĩ giải phẫu tiền tuyến. Ngành y tế công nghiệp liền theo ý kiến đó mà phát triển. Bác sĩ Huy đã từ lâu theo đuổi con đường giải phẫu nội soi. Dường như có khiếu thiên bẩm, khéo tay và có tinh thần khai phá, ông đã bắt kịp các đàn anh trong lãnh vực giải phẫu nội soi và không những thế ông vượt lên trên.
Với sự kết hợp của khoa điện toán, màn hình, máy quay phim, Robot, bác sĩ giải phẫu Nguyễn Thế Triều Huy sử dụng hai bàn tay chuyên nghiệp và đã thành công trong công việc giải phẫu bằng Robot.
Sẵn có rất nhiều bệnh nhân tin tưởng, ông có cơ hội thử nghiệm trực tiếp qua Robot lần đầu tiên tại San Jose và trải qua ít nhất là 5 ca đầu trót lọt. Từ đó bác sĩ Huy có các cuộc giải phẫu biểu diễn nhiều nơi tại Hoa Kỳ. Mấy năm trước cùng với phái đoàn y tế Mỹ ông đã về thuyết giảng về nội soi tại Hà Nội, Saigon và Cần Thơ. Rời Việt Nam 13 tuổi, sau đó lại thêm nhiều năm theo học y khoa, Việt ngữ của ông đã chẳng còn bao nhiêu. Thời gian làm việc với bệnh nhân Việt tại San Jose đã là dịp ông học lại Việt ngữ. Do đó qua bài giảng về khoa giải phẫu tân tiến nhất của thế kỷ 21 tại Việt Nam, ông đã chinh phục được cử tọa.
Các bác sĩ giải phẫu trẻ tuổi của Việt Nam thuộc thế hệ sau cuộc chiến đã hết sức xúc động được học hỏi về khoa nội soi từ một bác sĩ danh tiếng tại Hoa Kỳ trực tiếp giảng bằng Việt ngữ.
Trong khi nói về trách nhiệm của người bác sĩ, ông luôn luôn đưa vào y khoa thêm ý niệm về tự do, dân chủ. Ông tránh không bao giờ nói đến thành phố Hồ Chí Minh. Luôn luôn chỉ nói đến Saigon, thành phố thân yêu mà ông đã lớn lên, bên cạnh cái bóng vĩ đại của người cha mũ đỏ là trung tá Nguyễn Thế Thứ. Các học viên đều là bác sĩ giải phẫu, thành phần trí thức của Việt Nam tương lai yên lặng ngồi nghe. Dường như công việc diễn tiến hòa bình để làm thay đổi tư duy con người xã hội chủ nghĩa cũng đang đi qua con đường nội soi.
Anh em nhà Nguyễn
Trung tá nhẩy dù Nguyễn Thế Thứ quê Nam Định, vào Đà Lạt khóa Cương Quyết II 1954 và cùng gia đình di tản qua Mỹ 1975. Ở lớp tuổi 40 không nghề nghiệp, ông đi học lại từ đầu. Đậu bằng tương đương trung học, qua đại học rồi tốt nghiệp bác sĩ chỉnh hình. Sau ông lấy thêm tiến sĩ về khoa dinh dưỡng.
Gương hiếu học và lòng quyết tâm của ông đã mở đường cho các con. Cô gái lớn hiện là bác sĩ chỉnh hình tại Nam Cali. Cô tốt nghiệp cả tiến sĩ luật khoa. Ba con trai đều tốt nghiệp bác sĩ giải phẫu hiện ở San Jose. Cậu út Nguyễn Thế Phan Daniel cũng vừa tốt nghiệp luật khoa, chưa quyết dịnh sẽ đi đâu. Riêng 3 anh em họ Nguyễn là Nguyễn Thế Triều Huy, Nguyễn Thế Thiện Năng và Nguyễn Thế Long Richard thành lập tổ hợp Advanced Surgical Associates đồng thời là thành viên nòng cốt của bệnh viện Regional Medical Center tại San Jose.
Hiện tượng 3 anh em họ Nguyễn cùng làm việc một chỗ chung một ngành và phát triển theo tinh thần huynh đệ thực sự đã gây ngạc nhiên của cộng đồng y khoa tại địa phương, và là niềm hãnh diện của gia đình họ Nguyễn.
Bác sĩ Nguyễn Thế Triều Huy cũng thú nhận là dù đã học đến nơi đến chốn nhưng khi mới ra trường về San Jose tìm việc làm cũng không gặp may mắn. Đó là giai đọan thử thách lớn lao của ông. Hoàn toàn mới mẻ, không quen biết, chưa được tin cậy nên chưa có thân chủ. Không có các bác sĩ điều trị gửi bệnh nhân tới. Lại áp dụng khoa giải phẫu chưa quen thuộc với y giới. Ngay các bác sĩ giải phẫu tại bệnh viện cũng không đón nhận. Đó là thời gian khá cay đắng và lại rảnh rỗi. Còn bây giờ thì đã quá thành công. Mổ mát tay, nhanh, gọn, không đau đớn, không kéo dài, vết mổ không mất thẩm mỹ, nên làm việc không kịp thở. Anh mở đường đưa em về cộng tác, rồi lại thêm một em nữa. Ngoài lãnh vực giải phẫu nội soi đã được ABC quay thành phim, bác sĩ Huy còn tìm cách áp dụng phương pháp xạ trị chống ung thư từ bên trong. Xạ trị vốn là giai đoạn hết sức vất vả của bệnh nhân ung thư. Nay áp dụng được từ bên trong, thời gian xạ trị ngắn hơn.
Sau cùng bác sị Huy nói: “Điều quan trọng nhất vẫn là lời cảm ơn thân chủ và đồng nghiệp đã tín nhiệm.”
Thân chủ và đồng nghiệp của cả ba anh em bao gồm cả nhiều sắc dân. Cô Thùy Nga, vợ của bác sĩ Huy hiện là quản trị viên của tổ hợp cho biết thân chủ Việt tuy đông đảo nhưng cũng chỉ có 40%. Còn lại là tất cả các sắc dân khác, Mễ cũng rất nhiều.
****
Gặp các bác sĩ anh em nhà Nguyễn, dù chúng tôi coi như con cháu nhưng cũng tế nhị không hỏi là động lực chính thúc đẩy việc học hỏi và làm việc thì vì tiền bạc hay danh vọng. Không hỏi con nhưng tôi đem câu hỏi đến người cha là bác sĩ Nguyễn Thế Thứ,vừa là bạn học võ bị vừa là chiến hữu.
Anh Thứ nói thật tình: Tụi nó làm như thế là vừa có tiếng vừa có tiền. Nhưng nếu nói chúng nó chỉ vì tiền và chỉ vì tiếng thì khó nói. Thực sự mấy đứa này thuộc về loại say mê công việc. Anh xem chương tình khám khám mổ mổ của chúng nó liên tiếp dường như không còn thì giờ để hưởng tiền bạc và danh tiếng. Chúng nó không có thì giờ để dành cho cuộc sống của người bình thường. Trước đây tôi và nhà tôi khuyên các con cố học.Tốt nghiệp rồi đi làm. Rồi chúng tôi phải khuyên các cháu làm bớt đi. Nhưng tôi biết rõ, các cháu có nỗ lực thầm kín ganh đua để dành cho niềm kiêu hãnh Việt Nam. Nhà tôi lúc còn sống hết sức hãnh diện vì các con. Bà muốn sống để thấy cháu út ra trường, nhưng không kịp. Bây giờ nhà tôi mất rồi. Chẳng có ai để chia xẻ niềm hãnh diện các cháu thành công. Tôi chỉ còn chờ thôi.
Anh chờ cái gì.
Tôi sẽ trở về Sóc Trăng. Nơi tôi gặp nhà tôi vào thời kỳ 50. Khoảng 60 năm trước. Anh biết đấy, nhà tôi gốc Hà Nội, vào Nam từ nhỏ. Nội trú trường nhà trắng Sóc Trăng, tôi đóng quân ở Bãi Xầu. Gặp nhau rồi cưới nhau ở Sài Gòn. Bằng bác sĩ của tôi ở Mỹ là công một nửa của vợ. Đám con 5 đứa tốt nghiệp, tất cả bằng cấp nào cũng là một nửa của nhà tôi. Tiền bạc và danh vọng ở tuổi mình không còn nghĩa lý gì. Mình cũng chẳng còn gì để khuyên bảo các con. Chúng nó chỉ nhìn mình sẽ ra đi để mà suy ngẫm về cuộc sống.
Tôi đem câu chuyện của hai bạn già hỏi bác sĩ Huy.
Ba cháu nói nửa bằng cấp là của mẹ, cháu nghĩ sao.
Huy nói: Ba con nói không đúng. Tất cả là của mẹ hết.
Bằng cấp nào cũng là của mẹ
Nguồn: Giao Chỉ/ Danchimviet
Đừng Biều Tình chống Tàu+, có Đảng lo-> giống như chống tham nhũng
Mấy hôm nay thật nức lòng chuyện các nhân sĩ Sài Gòn cùng nhau xuông đường chống Trung Quốc. Hầu hết là những lão thành cách mạng đã từng là hạt nhân của những cuộc biểu tình chống chiến tranh Việt Nam cũng tại thành phố này. Nhưng cái cảm giác hưng phấn đó đã nhanh chóng qua đi, để lại một thực tế tuyệt vọng là có lẽ đất nước này đã vô phương cứu chữa.
Dù cuộc chiến quân sự không cần phải nổ ra nhưng bành trướng Trung Quốc đã kiểm soát gần hết Việt Nam rồi. Cái ngày mà chúng biến mảnh đất chữ S này thành một Tân Cương, một Tây Tạng sẽ chẳng còn bao năm nữa.
Lâu nay đảng CSVN đã biến đất nước này thành một chư hầu dù còn khá bướng bỉnh bởi tinh thần phản kháng không chịu khuất phục của tầng lớp trí thức đúng nghĩa. Nhưng chắc chỉ vài tháng nữa thôi Trung Quốc sẽ dẹp yên cái “lọan” này và Việt Nam sẽ trở thành một chư hầu ngoan ngoãn, hoàn toàn thần phục.
Đó là một kế hoạch không bị tốn một viên đạn, một xác lính mà còn kiếm được rất nhiều tiền và cuối cùng là thôn tính đất nước chúng ta mà còn được ca ngợi, trải thảm. Càng nghĩ tôi càng thấy tuyệt vọng.
Việt Nam đang bước vào năm 2013 với một thảm trạng kinh tế. Thu thuế 2012 chắc chỉ được 80%, dự tính năm sau sẽ còn thấp hơn nữa; cam kết tài trợ quốc tế giảm 1 tỷ USD và đi kèm với những yêu cầu cải cách chính trị; tất cả các nguồn vốn đầu tư toàn xã hội, trong lẫn ngoài nước đều sụt giảm nặng, 2013 có thể sẽ không hơn được 60% của 2012.
Trong khi đó thì nợ xấu ngân hàng, thâm hụt ngân sách, gánh nặng lỗ lã tập đoàn nhà nước, chạy đua mua vũ khí, phải tăng lương nuôi bộ máy cồng kềnh, .v.v… đều là những thứ đòi hỏi nhu cầu chi tiêu năm sau cao hơn năm trước.
Lấy tiền đâu ra? Dân thoi thóp, doanh nghiệp chết sạch lấy đâu mà vắt nữa. Vay các định chế tài chính quốc tế thì phải cải cách chính trị, nếu thế thì làm sao giữ được chế độ để giữ ghế và giữ mạng.
Bế tắc rồi ư? Không, vẫn còn một con đường là bán nốt cái đất nước này choTrung Quốc. Thiên triều đang sẵn hầu bao để “hào phóng” cho những kẻ chư hầu bán nước. Vừa có tiền bỏ túi, vừa có tiền để ổn định nội tình trong nước. Vẹn cả đôi đường. Điều kiện phải thỏa mãn cho Thiên triều thì rất đơn giản , hoàn toàn nằm trong khả năng sẵn có của chư hầu: đàn áp dập tắt mọi ý chí phản kháng chống Trung Quốc, vì thế mà Điếu Cày, Vịệt Khang và sắp tới là Phương Uyên bị trừng trị ghê gớm đến vậy.
Nhưng đê tiện và dã man nhất là bản án 16 năm tù và 5 năm quản chế dành cho một người đã thấy rõ dã tâm, âm mưu thâm độc của Trung Quốc nên đã đánh đổi cả sự nghiệp của mình để cảnh báo cho đất nước. Người ấy đã nhìn tường tận một kế hoạch dùng diễn biến hòa bình của Trung Quốc để thôn tính đất nước Việt Nam từ năm 2004.
Diễn biến hòa bình ấy thực chất là gì, hãy xem bài “Diễn biến hòa bình hay cách mạng cạm bẫy”. Tóm tắt đó là một chiến lược của Mỹ trước đây dùng chạy đua vũ trang để đánh sập Liên Xô. Vì Liên Xô không có kinh tế thị trường nên thiếu hiệu quả, càng đổ tiền vào vũ khí thì càng lụn bại. Mỹ thì ngược lại. Trung Quốc học cách thức đó và áp dụng cho Việt Nam. Chúng làm cho Việt Nam mù quáng ngu ngơ chạy theo kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa mà chẳng hiểu thực chất là gì.
Phát triển ồ ạt, vay mượn vô tội vạ để có thành tích nên chỉ trong vài năm Việt Nam lụn bại. Trong khi đó chúng gây hấn dọa dẫm làm Việt Nam đã nghèo mà còn phải chơi sang mua sắm vũ khí hiện đại. Mà mua của ai? Của Nga, một kẻ thông đồng với Trung Quốc. Không có tiền mua thì Putin cho vay, trả bằng khai thác dầu khí và bằng cách cho Petro Việt Nam qua làm công giá rẻ cho các tập đoàn dầu khí Nga, danh nghĩa là “Liên doanh khai thác”. Nói chung cái chiến lược đó biến cả đất nước này thành những kẻ làm thuê làm mướn rẻ tiền. Nói chẳng ngoa thì cả những vị lãnh đạo “đỉnh cao trí tuệ” lâu nay cũng chẳng hơn những tay sai cấp thấp của Thiên triều.
Năm 2008 Việt Nam rơi vào khủng hoảng kinh tế rất nghiêm trọng nhưng chưa đến mức như bây giờ mà đã phải bán Tây Nguyên và bauxite cho Trung Quốc để có tiền giải quyết khủng hoảng. 20 tỷ USD là con số mà Thiên triều đã ứng trước cho chính phủ Nguyễn Tấn Dũng. Nông Đức Mạnh cười thỏa mãn vì đã có dịp thực hiện được lời hứa với Hoàng đế Hồ Cẩm Đào. Trương Tấn Sang, Nguyễn Minh Triết đành bất lực.
Con số cần cho bây giờ lớn hơn nhiều, sẽ không dưới 50 tỷ USD nhưng Thiên triều vẫn sẵn sàng mở hầu bao. Xét cho cùng tiền ấy đâu có mất mà còn sẽ lấy lại được gấp nhiều lần. Chỉ cần khống chế hoàn toàn được tay sai và thiêu rụi mọi tiếng nói phản kháng chống Thiên triều thì tha hồ mà thu lại đến hàng trăm năm sau. Lần trước chúng đâu chỉ thu lại bằng bauxite mà là hàng trăm ngàn hecta rừng, hàng ngàn dự án trúng thầu... Bây giờ ắt phải nhiều hơn thế, cả cái đất nước này.
Sắp tới đây, đám an ninh Việt Nam đã được lệnh và được phép dùng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào để trù dập những trí thức lão thành đã dám coi thường Thiên triều. Nguyễn Tấn Dũng đã bật đèn xanh và yêu cầu các nơi phải làm như thế.
Nhân dân Việt Nam phải làm gì bây giờ, quả là một bài toán rất khó. Cả những vị lãnh đạo cao cấp còn chút tấm lòng với đất nước mà còn phải bất lực và nuối tiếc thốt ra với những người thân cận: “Hồi đó phải chi biết nghe những lời cảnh báo sớm”.
Hồi đó cũng chẳng phải là xa. Những năm 2006, 2007 kinh tế hừng hực, nhà nhà buôn chứng khoán, người người buôn bất động sản. Vào lúc như vậy mà bác Trần Đông Chấn (tức Trần Huỳnh Duy Thức) lại dám bảo đó là cái bẫy, là nguy cơ “dùng kinh tế bẫy chính trị”, là sự khủng hoảng, sự sụp đổ, dân tình sẽ khốn đốn, đất nước thành nô lệ kiểu mới thì đúng là nghịch nhĩ, khó nghe. Nhưng dân thường ham lợi ngắn vô tình tiếp tay cho âm mưu đó đã đành, đàng này cả những bộ óc siêu việt của đỉnh cao trí tuệ cũng hùa theo.
Chúng ta hãy chịu khó đọc lại những bài viết của bác Chấn ở đây: trandongchan.wordpress.com thì sẽ thấy bác phân tích rõ nguy cơ Trung Quốc dùng kinh tế để diễn biến hòa bình Việt Nam như thế nào, sẽ thôn tính nước ta ra sao. Vào lúc đó nếu chúng ta không bị “điếc” trước những lời cảnh báo nặng lòng và đầy trí tuệ đó thì chúng ta đã không phải mất sức phản đối quyết liệt các dự án bauxite Tây Nguyên. Nhưng vẫn không ngăn chặn được ĐCSVN bán chúng.
Vì đã cảnh báo nguy cơ và âm mưu thâm độc của Đại Hán mà bác Chấn phải chịu tù đầy. Nhưng ngay khi bị bắt điều tra, bác Chấn vẫn vạch rõ âm mưu này. Bác ấy đã nói an ninh rằng đó là hiểm họa lớn nhất của quốc gia mà nếu an ninh Việt Nam có trách nhiệm với đất nước thì phải ra sức mà ngăn ngừa nó. Thế nhưng an ninh điều tra đã được chỉ đạo từ Thiên triều là phải bóp méo việc cảnh báo nguy cơ diễn biến hòa bình thành âm mưu của bác Chấn diễn biến hòa bình để lật đổ chế độ. Cho nên bác mới bị chuyển từ khởi tố theo điều 88 sang truy tố theo điều 79. Cuối cùng là bản án 16 năm tù và 5 năm quản chế.
Thời gian 3 năm rưỡi mà bác Chấn ở tù tới nay cũng là thời gian mà âm mưu diễn biến hòa bình của Trung Quốc diễn ra thuận lợi, không gặp phải sức phản kháng nào đáng kể và hiệu quả. Phản đối bauxite Tây Nguyên đã lên đến cao trào, có cả tiếng nói của cụ Giáp và ý kiến không thuận của một số vị BCT nhưng nó vẫn cứ diễn ra. Vì đâu còn cách nào khác, bị đặt vào thế đã rồi. Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ cũng đã dũng cảm và chấp nhận tù đầy để lên án những âm mưu của Đại Hán và những kẻ đã tiếp tay cho chúng nhưng cũng không thể ngăn cản được đất nước bị bán dần. Vụ cắt cáp Bình Minh 02 năm ngoái đã tạo nên hơn chục cuộc biểu tình chống Trung Quốc nhưng cuối cùng cũng bị dẹp. Vụ cắt cáp mới đây đã dấy nên cuộc mit-ting và tuần hành kiên cường chủ nhật vừa rồi, đã khích lệ tinh thần những người yêu nước rất nhiều. Nhưng liệu chúng ta sẽ duy trì được bao lâu? Và nếu may mắn (ít bị đàn áp) kéo dài được 11 Chủ nhật như năm ngoái thì chúng ta có chống được sự thôn tính của Đại Hán không? Chắc hẳn là không.
Có lẽ chúng ta cần thẳng thắn nhìn nhận là mình đợi "nước đến chân mới nhảy". Chúng ta chỉ chống cái ngọn mà không phòng cái gốc. Cá nhân tôi cho rằng Trung Quốc chẳng cần và cũng chả dại gì sử dụng vũ lực để xâm chiếm biển Đông của Việt Nam. Điều đó sẽ dẫn đến nhiều bất lợi và có thể là thất bại cho chúng. Chúng chỉ cố tình gây hấn để hút tiền của và sự chú ý của chúng ta vào đó mà quên đi những đòn nham hiểm quyết định mà chúng sắp tung ra bằng biện pháp kinh tế. Chúng ta nghĩ sao nếu đảng CSVN đang âm thầm ký những cam kết để vay được nợ đến 50 tỷ USD của Trung Quốc? Sẽ lại một chuyện đã rồi như bauxite Tây Nguyên. Tại sao đến lúc này mà vẫn thiếu vắng những tiếng nói mạnh mẽ, những cuộc xuống đường với khẩu hiệu rõ ràng chống những âm mưu đó? Để đến lúc đã rồi chúng ta mới la ầm lên thì đã quá muộn. Tới lúc đó Hoàng Sa, Trường Sa chẳng cần của Trung Quốc vì cả Việt Nam là của Trung Quốc rồi.
Cuộc đấu tranh của của nhân dân Việt Nam chỉ còn một cơ hội duy nhất. Nếu không đoàn kết lại mà lên tiếng và xuống đường để ngăn chặn những kẻ tay sai, chư hầu lén lút ký những thỏa ước bán nước bằng cách nhận hầu bao của Thiên trỉều trong những tháng tới thì cả dân tộc này sẽ trở thành nô lệ kiểu mới cho đại Hán. Chả lẽ chúng ta để cho những hy sinh của Trần Huỳnh Duy Thức, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải, Việt Khang, Phương Uyên, ... trở thành vô ích?
Nguồn: Thanh Hương/ Danlamba
Đừng Biểu Tình chống tham nhũng có đảng lo: Tham nhũng khắp nơi
Báo lề Đảng đua nhau đưa lời cụ Tổng than phiền: “Một bộ phận thanh niên ít quan tâm đến tình hình đất nước” ( tại đây). “Một bộ phận” này là một bộ phận không nhỏ, ấy làkhông muốn nói đại bộ phận thanh niên, có vậy cụ Tổng mới than.
Tại sao thanh niên lại thờ ơ đến tình hình đất nước? Thưa cụ là vì thế này: Đất nước có hai vấn đề nổi cộm nhất là bọn tham nhũng và lũ bành trướng, chính quyền đều khuyến cáo đã có Đảng và nhà nước lo, cấm không được manh động… thử hỏi còn gì mà lo nữa?
Xin diễn đạt bằng hình để cụ xem cho dễ hiểu.
Biểu tình chống bành trướng bị coi là tụ tập gây rối, bị khuyến cáo “đừng yêu nước bằng máu người khác”
Và biểu tình chống bành trướng TQ bị chính quyền trấn áp thẳng tay. Người bị đạp vào mặt là một đảng viên trẻ- anh Nguyễn Chí Đức. Thất vọng về việc chính quyền trấn áp biểu tình yêu nước, anh Chí Đức đã xin ra khỏi Đảng
Biểu tình chống bọn tham nhũng cũng bị coi là tụ tập gây rối, bị khuyến cáo “đừng lợi dụng chống tham nhũng để chống chế độ”.
Đây là hình ảnh diễn tập đoàn biểu tình chống bọn tham nhũng bị coi là tụ tập gây rối.
Cuộc diễn tập cho thấy công an thẳng tay trừng trị lũ biểu tình chống bọn tham nhũng bằng vòi rồng, lựu đạn cay và chó nghiệp vụ.
Hoan hô! Chính quyền đã đánh tan bọn chống lũ bá quyền và lũ chống bọn tham nhũng!
Đúng là mọi việc đã có Đảng và nhà nước lo, thế thì thanh niên cần gì mà lo nữa?
Chỉ xin hỏi nhỏ cụ Tổng hai câu:
1. Một chính quyền đánh tan bọn chống lũ bá quyền, ngăn không cho dân biểu tình chống xâm lược, chính quyền đó là chính quyền cho ai?
2. Một chính quyền đánh tan lũ chống bọn tham nhũng, quyết không cho dân biểu tình chống tham nhũng, chính quyền đó là của ai?
Nguồn: Quechoa
Thursday, December 13, 2012
Vạch rõ bộ mặt của bọn tay sai bán nước và các thế lực thù địch bên ngoài
Hiện nay các thế lực thù địch bên ngoài đang nỗ lực chống phá đất nước ta, chúng tiếp sức cho bọn phản động trong nước hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân do Đảng và bác Hồ đã khai dựng nên. Các thế lực thù địch bên ngoài chính là những đế quốc lớn từ lâu có dã tâm nhòm ngó tài nguyên, chủ quyền của đất nước ta. Chúng chưa bao giờ từ bỏ dã tâm ấy mặc dù đã nhiều lần thất bại.
Trong giai đoạn ngày nay, âm mưu thôn tính đất nước bằng vũ lực là điều khó khăn bởi e ngại tiếng nói của dư luận quốc tế. Cường quốc thù địch này, nhất là đế quốc Mỹ và Phương Tây (ví dụ là thế thôi nhé) muốn dựng lên một chính quyền mới, là tay sai, bù nhìn của chúng. Thay việc phải huy động chiến tranh quân sự để xâm lược, thôn tính, cướp đoạt tài nguyên như ngày xưa. Thì hiện nay chúng chỉ cần dựng lên một chính thể mới gồm những tên tay sai được chúng trả công hậu hĩ. Số tiền mà chúng phải trả cho những tên tay sai này còn thua xa kinh phí một cuộc chiến tranh có quân đội, máy bay, tàu ngầm, tên lửa tham chiến. Và những tài nguyên, chủ quyền mà chúng thu về âm thầm và hiệu quả gấp bội lần dưới cái mác hợp tác chiến lược toàn diện trên mọi mặt. Hơn nữa thủ đoạn dùng người Việt trị người Việt vẫn là phương án tối ưu mà các cường quốc dã tâm vẫn ưa thích.
Ví dụ chúng có thể viện trợ 10 tỷ đô la, những với đầu óc con buôn có bề dày lịch sự, cộng thêm sự thao túng bộ máy chính quyền. Chúng có thể thu lại gấp vài lần trong thời gian ngắn bằng những hợp đồng khai thác tài nguyên, thuê đất với giá bỏ ra rất rẻ mạt. Sở dĩ chúng có những hợp đồng béo bở với giá rẻ mạt này vì những tên tay sai của chúng trong chính quyền đã bị chúng điều khiển như những con rối.
Chúng dựng lên những công ty do chúng kiểm soát để sản xuất hàng hoá tràn ngập khiến doanh nghiệp trong nước lụi bại. Hàng hoá của chúng bởi không tuân theo quy định môi trường, lao động, sức khoẻ người tiêu dùng nên tránh được rất nhiều chi phí, bởi vậy hàng hoá kém chất lượng, giá rẻ, độc hại của chúng tung đầy thị trường nước ta. Một lần nữa những tên quan chức tay sai trong chính quyền bù nhìn do chúng dựng lên lại làm ngơ cho các công ty của bọn đế quốc sài lang này tha hồ hoạt động.
Những tên tay sai này chỉ biết lo cho bản thân chúng, bởi thế luận điệu của chúng khi trấn áp những người dân thường có giọng điệu mà chúng cho là lý tưởng như
- Muốn tốt thì hãy lo cho gia đình mình đã, cho bản thân mình đã rồi hay tính chuyện khác.
Luận điệu thâm độc này làm tiêu tan chí khí của dân tộc, khiến cả dân tộc u mê trong những miếng lợi nhỏ nhất thời. Đến khi tài nguyên cạn kiệt, nợ nần quốc gia chồng chất, chủ quyền bị chiếm đoạt... mà người dân vẫn còn u mê xoay sở kiếm miếng bánh cho bản thân mình, rõ ràng khi đất nước như thế thì miếng bánh ngày càng bé đi. Những đầu óc bị tiêm nhiễm lo cho bản thân mình khiến cho người dân chỉ toan tính được những cái trước mắt không thể nào nghĩ đến nguyên nhân vì đâu khó khăn ngày một khó khăn hơn.
Nhưng Đảng và Chính Phủ ta đã nhận thức được sự nguy hiểm này từ rất lâu, những phương án vô hiệu hoá âm mưu thâm độc này đã được Đảng quan tâm và chỉ đạo sát sao, là trọng tâm lớn, mục tiêu lớn trong các kỳ đại hội. Lực lượng công an nhân dân và quân đội nhân dân luôn đề cao cảnh giác và chủ động đối phó với những phần tử cơ hội, muốn thay đổi nắm giữ chế độ, làm tay sai bán nước cho các cường quốc thù địch tham lam đầy dã tâm.
Đảng ta thật vĩ đại, Đảng đã thấy âm mưu của bọn đế quốc khi tiếp tay cho bọn phản động trong nước nhằm lật đổ chính quyền hiện nay, là để thay thế một chính quyền tay sai, qua đó thao túng chính quyền này để chiếm đoạt tài nguyên, chủ quyền, sức lao động, chất xám... biến nước ta thành con nợ khổng lồ luôn phải lệ thuộc vào đó. Đảng đã liên tục tuyên truyền cho nhân dân rất kịp thời về bản chất của bọn phản động, âm mưu của các cường quốc thù địch, đồn thời chỉ rõ đâu là địch, đâu là bạn bè tốt luôn sát cánh chia sẻ, giúp đỡ vô tư cho nước ta điển hình nước Trung Quốc anh em, láng giềng.
Đồng thời Đảng và Nhà Nước cũng luôn quan tâm chăm lo đời sống cho các chiến sĩ lực lượng vũ trang, nâng cao những trang thiết bị hiện đại, bổ sung thêm quân số, bổ túc thêm kiến thức để các lực lượng này luôn là lưỡi gươm và lá chắn của Đảng. Một lòng gìn giữ chế độ XHCN tươi đẹp, giàu mạnh mà bác Hồ và toàn Đảng, toàn quân, toàn dân ta đã chọn.
Hiện nay vị thế đất nước chúng ta đang rất cao, uy tín trong cộng đồng quốc tế. Theo trắc nghiệm của thế giới thì nhân dân ta hạnh phúc thứ nhì thế giới, chính trị ổn định, lãnh đạo được báo chí quốc tế đánh giá là gương mặt xuất sắc nhất châu Á... những thành công đó là sự thật khách quan mà quốc tế đã nhìn nhận. Việt Nam là đất nước tiềm năng, có nhiều gái đẹp, cảnh đẹp, nguồn lao động dồi dào... tất cả những thứ đó khiến Việt Nam xứng đáng là điểm đến đầu tư của các nhà đầu tư quốc tế.
Song song với những thành tựu mà chúng ta đã đạt được, nhưng chúng ta luôn phải đề cao cảnh giác trước những diễn biến thâm độc của bọn đế quốc tham tàn đang ngày đêm hà hơi tiếp sức cho những kẻ vì tham lam quyền lực, muốn nước ta rối loạn để cơ hội chính trị, chiếm lấy quyền lực làm tay sai cho đế quốc.
Những kẻ can tâm nhận đồng tiền bẩn thỉu của bọn ngoại bang, cần phải cảnh tỉnh, ước mơ muốn thay đổi thể chế chính trị tốt đẹp này để dựng lên một chính quyền tay sai, để bán rẻ tài nguyên, chủ quyền đất nước, sinh mạng dân tộc sớm hay muộn cũng bị vạch rõ trước lịch sử.
Nguồn: blog Người Buôn Gió
Subscribe to:
Posts (Atom)