Tại Đức có một nhà hàng kỳ lạ. Ông chủ nhà hàng ra thông báo rằng:
“Ai có thể chịu đựng được những trò tinh quái mà nhà hàng bày ra thì sẽ được 1 tuần ăn miễn phí”.
Quả thật, quái chiêu câu khách này cực kỳ hiệu quả, và nhà hàng đã thu được những món hời lớn mà chưa phải bỏ ra bất kỳ bữa ăn miễn phí nào.
Ngày nọ, có một ông già người Việt Nam nhỏ bé bước vào nhà hàng. Nhân viên ở đây đón tiếp ông trên cả mức nhiệt tình, mời ông ngồi vào bàn hạng VIP với thái độ cực kỳ lịch thiệp, và rồi để ông chờ liền 4 tiếng đồng hồ.Thường thì các vị khách nước ngoài sẽ cáu giận, thậm chí sẵn sàng bỏ ra một món tiền nào đó để nhanh nhanh biến khỏi nơi này. Nhưng ông già Việt Nam thì khác, ông vẫn tươi tỉnh, gật gù theo tiếng nhạc, lại còn “ư ử” hát theo, khoái chí lắm. Cho đến khi chủ nhà hàng mất hết kiên nhẫn, đành phải cho nhân viên bê thức ăn ra.
Ông già Việt Nam gọi món tôm hùm, nhân viên bưng ra 2 con tép xíu xiu trên một cái đĩa to gần bằng cái mâm. Gọi món salad thì toàn là rau, củ không tươi bỏ lổn nhổn trong một cái tô sành rưới đầy tương ớt gần hết hạn. Ông chủ nhà hàng những tưởng sẽ làm ông già người Việt phát khùng lên. Nhưng không, ông già vẫn bình thản ăn ngon lành. Giật mình về sức chịu đựng kỳ diệu của ông già người Việt, ông chủ nhà hàng quyết định sử dụng tuyệt chiêu thứ ba. Ông già người Việt đang ngồi ăn bình thường, bỗng cái ghế lắc lư rồi sụp xuống, mũi ông đập vào thành bàn đau điếng, còn cái bàn tự nhiên nghiêng qua nghiêng lại đổ hết cả nước vào người ông. Cứ như vậy đến gần 10 phút. Ông chủ nhà hàng xoa tay đắc ý, chắc mẩm rằng ông già người Việt sẽ nhanh chóng nổi điên lên, không thì cũng xám cả mặt mày mà chịu thua. Nhưng khi bàn ghế dừng lại, cả ông chủ lẫn nhân viên nhà hàng tròn xoe mắt, há hốc miệng ngạc nhiên: Trên ghế, ông già bé nhỏ vẫn ngang nhiên hút thuốc, mặt không hề mảy may suy suyển.
Quá choáng trước khả năng chịu đựng phi thường của ông già, ông chủ nhà hàng đích thân mang hóa đơn đến trao tận tay cho người hùng vĩ đại, trong thâm tâm hi vọng với số tiền khổng lồ này, sẽ làm ông già nhảy dựng lên, nhưng không, ông già người Việt mỉm cười ý nhị, rút hầu bao ra trả rồi lịch sự bước ra khỏi nhà hàng. Đến nước này thì ông chủ nhà hàng đành cúi rạp mình chịu thua và tặng 1 tuần ăn miễn phí cho ông già người Việt. Câu chuyện này nổi tiếng đến mức một hãng truyền hình danh tiếng đã làm hẳn cả sê-ri phim về ông già người Việt.
Trong một cuộc phỏng vấn, phóng viên hỏi lý do vì sao ông có sức chịu đựng diệu kỳ đến như vậy; ông già cười hỉ hả, xoa tay, trả lời:
Chỉ cần các bạn tới Việt Nam thì biết. Hằng năm, vào dịp giáp Tết, ra ga chờ mua vé tàu, chen chúc ngột ngạt hàng mấy ngày trời mới mua được một cái vé, so với trong nhà hàng có máy hát, có ghế ngồi, có điều hòa nhiệt độ, cho tôi ngồi 4 tiếng chứ 40 tiếng tôi cũng ngồi được.Còn mấy cái chuyện gọi tôm mang tép ở Việt Nam là chuyện thường ngày. Rau ở đây không tươi, nhưng còn an toàn hơn chán vạn lần ở quê tôi. Thế nên, tôi ăn ngon lành lắm, ăn không cần suy nghĩ gì cả. Đang ăn mà bàn ghế trồi lên hụp xuống thì có khác gì đi xe trên quốc lộ, thậm chí ở đây êm và thú vị hơn. Còn có một chuyện tôi muốn nhắn nhủ ông chủ nhà hàng là “máy chém” ở chỗ các ông còn non tay lắm. Các ông phải sang Việt Nam, đến thăm chùa Hương ở Hà Tây vào mùa lễ hội ấy, các ông sẽ được tận mắt chứng kiến những cái “máy chém” chính hiệu để mà học tập...
Nghe ông già người Việt nói đến đâu, ông chủ và các nhân viên nhà hàng rùng mình đến đấy. Vừa rồi tôi có dịp sang Đức, định ghé vào nhà hàng kỳ lạ này kiếm ăn chút đỉnh. Nhưng vừa nhìn hộ chiếu, biết tôi là người Việt Nam, đám nhân viên cố sống cố chết ngăn cản không cho tôi vào bằng được.
Hình như, họ nể người Việt Nam mình lắm?
“Nếu không nuôi chuột hamster có lẽ giờ này mình vẫn phụ gia đình bán nước mía. Mình bán hamster từ 2009, sau 3 năm thì có thu nhập hơn 100 triệu/tháng”, Trần Văn Thành - ông chủ của 3 cửa hàng thú nuôi - chia sẻ.Gia đình vốn không giàu có, nguồn sống chính của cả nhà là xe nước mía bên vệ đường. Sau mỗi giờ học, Thành ra phụ nhà bán nước mía. Nhưng sau đó, Thành nuôi hamster chơi rồi thử bán vì loài thú này mén đẻ và hiện gia đình bỏ nghề nước mía, cùng phụ giúp con trai bán thú nuôi.Bán hamster qua mạng kiếm 300 triệu/nămCách đây vài năm, trào lưu nuôi hamster nở rộ trong giới trẻ, Trần Văn Thành (23 tuổi, TP.HCM) cũng không ngoại lệ. Vốn yêu động vật, Thành từng nuôi chuột bạch, dế, rắn… Theo phong trào, cậu học sinh lớp 12 giấu bố mẹ mua cặp hamster giá 120.000 đồng về nuôi. Một thời gian sau, cặp hamster cho ra đời đến 7 “bé”. Cứ thế, Thành nuôi chúng trong lồng, ở cái phòng chỉ 3m2 của mình“Hamster để rất nhiều, mỗi tháng một lần, mỗi lứa từ 6 - 9 con, đến khi số con trong đàn vượt quá 30, thì mình buộc phải bán”, Thành kể. Đăng tin rao vật trên trang mua bán với giá từ 50.000 - 120.000 đồng/con. Hamter đẻ bao nhiều, Thành bán bấy nhiêu. Tháng đầu tiên, thu nhập được 3 triệu đồng. Đây là những đồng tiền đầu tiên mà chàng trai phụ nước mía kiếm được.Đầu năm 2009, Thành lập website riêng để bán hàng. Căn phòng nhỏ trở thành “trang trại”, nơi giao dịch. Số lượng họ nhà chuột tăng lên đến nỗi Thành phải nuôi chúng cả trên giường. Nhận thấy sự quá tải, Thành đành chia sẻ ý tưởng kinh doanh với gia đình để lấy phòng khách làm nơi buôn bán.Lúc đầu, không có xe máy, anh bạn cứ thế ôm lồng thú lên xe buýt, xe đạp giao hàng khắp ngõ ngách Sài Gòn. Hamster vốn dễ chết vì chỉ sống được trong điều kiện chăm sóc đầy đủ, nên nhiều đơn đặt hàng tỉnh xa, Thành phải lên xe đò cùng hamster về với chủ mới. “Những lúc giao hàng ở tỉnh rất cực, có ngày, sáng Cần Thơ, trưa về lại TP.HCM rồi chiều lại xuống Vũng Tàu giao hàng đến khuya với về tới nhà”, Thành kể. Cực là thế, nhưng với mỗi chuyến đi xa là lại có thêm nhiều người nơi khác biết đến shop của Thành.Có vốn, cậu lại mua thêm con giống, thức ăn, chuồng nuôi. Trang website Hamster & Monkey shop ngày càng được nhiều bạn trẻ đến đặt hàng. Thanh khoe: “Thời điểm đó, cũng có nhiều bạn bán hamster nhưng chắc do con giống của mình chất lượng lại rẻ nên có nhiều người tìm mua”.Chỉ sau một năm bán hàng online, chàng sinh viên ngành điện công nghiệp, trường CĐ Lý Tự Trọng tích góp được 300 triệu đồng. Mọi người đặt cho Thành biệt danh “triệu phú hamster”. Nói về số tiền lớn mình tự kiếm được, Thành bày tỏ: “Với mình số tiền đó quả thật rất lớn khiến mình thấy thích thú, tự hào. Nhưng mình nghĩ nếu chỉ bán online sẽ khó phát triển hơn nữa, nên quyết định dùng toàn bộ tiền thuê nhà ở mặt tiền để kinh doanh”.
Hamster nuôi sống cả gia đìnhVới số tiền 300 triệu, Thành thuê mặt bằng đầu tiên ở đường Trần Quang Diệu. Nhưng chỉ sau 2 tháng bị chủ nhà đơn phương hủy hợp đồng vì sợ những con thú nuôi sẽ lây bệnh cho họ. Cuối cùng, “triệu phú hamster” cũng thuê được một căn nhà trên đường Trần Huy Liệu. Lần này Thành thuê nguyên căn để thoải mái kinh doanh.Thành sang Thái Lan - nơi khởi phát phong trào nuôi hamster - để tìm giống, học hỏi kinh nghiệm. Cậu đi vòng quanh các khu chợ ở Bangkok tìm nguồn hàng. Ông chủ Hamster & Monkey nhớ lại: “Có lần vì ham rẻ mà đã nhập thử 100 con hamster từ Trung Quốc với giá chỉ bằng một nửa ở Thái Lan. Và sau một tuần chỉ còn 20 con sống sót khiến mình phát hoảng. Nguyên nhân vì hamster Trung Quốc không hợp khí hậu nên chết hàng loạt. Từ lần đó, mình chỉ sang Thái Lan lấy hàng”.Thành cũng dành thời gian nghiên cứu thức ăn riêng cho hamster. Lúc đầu, thức ăn nhập bên Thái. Tự tìm hiểu, cậu liền lang thang khắp các chợ Kim Biên, Chợ Lớn… để tìm các loại thực phẩm phù hợp, mua về pha chế, đóng gói bán cho khách. Vốn khéo tay, anh bạn tự thiết kế ra nhiều mẫu chuồng trại, đồ chơi độc đáo cho hamster mà chỉ riêng tiệm mình có.Khách tìm đến cửa hàng ngày càng đông, nên sau hơn 3 năm Thành đã có 3 cơ sở tại Q.Phú Nhuận, Q.10 và Q.8. Ba cửa hàng đem lại lợi nhuận trung bình hơn 100 triệu đồng mỗi tháng. Nhờ mức thu nhập đó, Thành gần như trang trải cuộc sống cho cả gia đình. Mới ngày nào khởi nghiệp, cha mẹ còn phản đối nhưng giờ đã bỏ hẳn xe nước mía để trông cửa hàng giúp con trai. Không chỉ hamster, Thành còn nhập thêm nhiều loài vật như ếch, nhím, sóc, cá… để bán.“Hiện giờ phong trào nuôi hamster không rầm rộ như mấy năm trước nhưng vẫn đảm bảo doanh. Sắp tới, mình dự định mở một quán cà phê mô hình thú nuôi. Hy vọng qua đó sẽ vực dậy trao lưu nuôi hamster”, Thành chia sẻ.Theo Tri thức
NQL: Đọc để biết vì sao người dân mất hết niềm tin, đặc biệt là lớp trẻ. Câu chuyện dưới đây chỉ là chuyện nhỏ mà niềm tin của bạn trẻ này đã sụp đổ, còn biết bao nhiêu chuyện ghê gớm hơn, khủng khiếp hơn... đang chờ bạn khắp các nẻo đường đời.
(Thư một bạn đọc)
Gửi Bác!Được trở thành một công chức (viên chức) nhà nước, có lẽ đây là một niềm ao ước của nhiều người. Và cháu cũng là một trong số đó, và cháu còn có nhiều lý do để mong mỏi điều đó hơn nhiều người khác.Bởi vậy mà khi BHXH Việt Nam thông báo tuyển viên chức, cháu đã nộp hồ sơ và miệt mài ôn luyện ngày đêm với sự quyết tâm cao độ nhất và hi vọng sẽ có một kết quả thật tốt trong kỳ thi này.Và còn rất nhiều bạn khác cũng như cháu, rất tích cực học hành. Nhiều người trong đó có cháu, dành hầu hết thời gian và sức lực để ôn thi, có người còn phải đánh đổi rất nhiều thứ khác nữa, gia đình không tạo điều kiện, chồng không ủng hộ, đã vậy lại còn mỉa mai nữa, con nhỏ quấy khóc vì ốm đau. Bản thân cháu có lẽ may mắn hơn vì bố mẹ rất hiểu và tạo điều kiện hết sức để cháu có thể ôn thi.Nhà cháu làm ruộng, vất vả lắm! Thời gian này đang mùa vụ, hết gặt lúa rồi cấy hái. Hết mùa lúa rồi đến mùa ngô, bố mẹ cháu lên nương từ khi gà gáy không kể ngày nắng như lửa đốt, áo ướt đẫm mồ hôi hay những ngày mưa bão ròng rã . Cháu cũng dậy sớm để học bài, nhìn bố mẹ vất vả, cháu càng cố gắng ôn thi hơn, tự nhủ với bản thân rằng phải cố gắng đỗ trong kỳ thi này.Cháu vượt cả một đoạn đường dài hàng mấy trăm cây số xuống thủ đô để tham dự kỳ thi, trong lòng vừa nao nao hồi hộp, lo lắng nhưng cũng đầy niềm vui vì bản thân đã chuẩn bị khá là kỹ lưỡng cho kỳ thi này.Thế nhưng Bác ơi, hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, niềm tin của cháu bị sụp đổ hoàn toàn. Nó như cơn bão đổ bộ vào lòng Hà Nội trong mấy ngày thi vậy.Trước những ngày thi, trên các diễn đàn có người thông báo có đề và tài liệu chuẩn, họ gửi mail đến từng cá nhân trên diễn đàn, nói về mức độ tin tưởng của đề thi và mức độ chính xác của tài liệu chuẩn, họ rao bán bộ đề với giá 1 triệu/môn. Có người tin, người không Bác ạ. Rồi người ta đăng tin địa điểm cụ thể bán phao, tài liệu thi thường xuyên, liên tục trên diễn đàn, bảo đảm độ chính xác của tài liệu, có cả sơ đồ chỉ dẫn đến hẳn địa điểm mua phao nữa.Ngày thi đã đến, trước lúc vào phòng thi, thí sinh họ nháo nhào kêu gọi quyên góp tiền đi giám thị, 100 nghìn, 200 nghìn, chẳng biết họ đã in sẵn cả danh sách thí sinh phòng thi từ lúc nào để thu tiền rồi đánh dấu những ai nộp, họ để ý xem ai mới đến rồi ra để kêu gọi đóng tiền. Cháu cũng được huy động như vậy đấy. Khi cháu tuyên bố không đóng tiền và không quay bài và nói với mọi người rằng sẽ không quay được đâu thì ai cũng mở mắt tròn xoe nhìn cháu với con mắt như cháu là người ngoài hành tinh, là vật thể lạ vậy. Nói thật là lúc đó cháu rất là ngại và cảm thấy mình lạc lõng kinh khủng. Cháu cũng hiểu một vấn đề rằng nếu mình không hòa đồng và không theo cái chung của tập thể thì tự bản thân mình sẽ tự đẩy mình ra xa, tự “xây mồ chôn mình”, tự mình cô lập mình.Trong khi làm bài thi, thanh tra bên ngoài và giám thị có bắt và lập biên bản Bác ạ, nhưng trong khi cháu và những người khác đang cố gắng làm sao viết thật nhanh, viết đau nhừ cả tay không dám ngừng vì đề khá dài thì xung quanh họ vẫn giở tài liệu bằng đủ mọi cách. Phao trong túi quần, trong hộp bút, thậm chí cả ở trong áo ngực nữa. Có bạn giở tài liệu ở tất cả các môn từ chuyên ngành, trắc nghiệm, Kiến thức chung mà không hề bị “phát hiện”. Thi trắc nghiệm thì thật là vui. Bác biết không, phòng thi xôn xao như học nhóm vậy.Rồi Bác biết không, ngày thi thứ hai, ngoài hành lang phòng thi, người ta nói chuyện với cháu: phòng anh(chị) coi dễ lắm, may là mang phao vào, chép từ đầu đến cuối, hôm nay cũng cố gắng như vậỵ hay “ Phòng chị giám thị có nhận phong bì mà, chỉ để ý giám thị hành lang và thanh tra bên ngoài một tí, chứ trong phòng thì thoải mái thôi mà”. Rồi có người cũng không hề học gì mà vẫn đi thi, hỏi bạn ấy học hết đề cương không, bạn ấy trả lời với cháu rằng chưa hề học gì cả, bạn ấy không biết Luật BHXH như thế nào, Luật BHYT ra sao, nhưng bạn ấy vẫn làm được bài, vẫn viết đủ ý cả.Đấy là những gì cháu được mắt thấy, tai nghe, tận mắt chứng kiến được.Và trên các diễn đàn, sau khi đi thi về, họ bàn luận, bình phẩm nhiều lắm Bác ạ. Họ nói phòng này giám thị nhận tiền, phòng kia giám thị canh chừng thanh tra cho thí sinh quay bài, phòng này có COCC, con cháu của người này, người kia, có người dùng tai nghe Blutooth để chép bài, phòng có VIP, được chuyển chỗ, được giám thị “quan tâm”, được thu bài sau cùng, thí sinh được gửi gắm.Cổng trường nơi cháu thi họ bán đầy phao của các môn; và môn tiếng Anh, cháu cũng thử mua một bộ xem qua, vào phòng thi khi giám thị phát đề thì quả là ngạc nhiên lắm, lúc đó cũng ước gì mình xem thật kỹ cái tập phao vừa mua thì chắc làm ngon lành, nhanh vèo vèo mà không cần phải đọc đi đọc lại như thế. Mấy quán photo ngoài cổng trường chắc làm ăn phát đạt vào 2 ngày thi này lắm. Và còn cả điều này nữa, cháu thấy lạ quá. Người thân của thí sinh chờ đợi ở cổng trường hỏi những người thi xong sớm và ra trước về đề thi của các môn có đúng như những câu hỏi được bôi đen trong tập câu hỏi mà họ đang cầm trong tay hay không. Mà điều ngạc nhiên ở chỗ tất cả đều đúng. Rồi họ cảm thấy tâm đắc với cái tập câu hỏi đó lắm đấy ạ. Chẳng lẽ lại có thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế này sao hả Bác? Hay chẳng lẽ thầy bói lại bói đúng đến vậy?Người ta lại kháo nhau rằng có thí sinh làm bài trước khi giám thị đọc đề thi, có người đã có đáp án sẵn cho các câu hỏi trắc nghiệm. Và họ truyền tay nhau bộ đề thi được giải sẵn của môn tiếng Anh, những bài test được khoanh, đánh dấu là đã được thi ở các cụm thi trước. Và thật đúng là siêu nhân vì bài thi tiếng Anh rơi đúng vào 2 bài test còn lại trong tập tài liệu đó. Cháu thấy thí sinh thi BHXH thật là giỏi Bác ạ, vì họ tìm được tài liệu chính xác quá! Họ kháo nhau về chuyện chạy chọt bao nhiêu tiền, các chỉ tiêu đã được sắp xếp ra sao, chạy từ khâu đề thi hay chấm thi, …Những người như cháu đi thi được gọi là “dân đen”, có người nói “dân đen” mà đỗ thì đúng là một kỳ tích, bài làm phải có sự đột phá, phải đặc biệt, như vậy mới có cơ hội. Và còn nhiều, còn nhiều nữa nhưng có lẽ cháu chỉ kể với Bác bấy nhiêu thôi là cũng đủ để Bác có thể hình dung ra được kỳ thi này nó như thế nào rồi đúng không ạ?Và lại nói đến bản thân cháu, khi bước vào phòng thi với niềm hi vọng, phấn chấn bao nhiêu thì sau khi bước chân ra khỏi cổng trường, niềm tin và hi vọng của cháu đã bị sụp đổ hoàn toàn. Không phải vì cháu không làm được bài, thậm chí cháu còn làm bài tốt Bác ạ (theo cháu thì là như vậy), điều này còn phụ thuộc vào việc chấm thi nữa. Cháu nghi ngờ, lo lắng và cháu không còn đủ tự tin để khẳng định được rằng mình liệu có đỗ được trong kỳ thi tuyển viên chức này hay không???Sau kỳ thi này, tự nhiên cháu thấy hoài nghi về mọi thứ, về những điều bố cháu đã từng dăn dạy, có lẽ nó không đúng hoàn toàn như bố cháu đã từng nói. Cháu cần phải làm gì để có thể lấy lại được niềm tin đây ạ?
(Quê Choa)